Mãn Đường Hoa Thải
Chương 137 : Hồ nhi vũ
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 21:34 08-01-2025
Trung Thu vẫn có tiêu cấm, khi mặt trời còn chưa hoàn toàn rơi xuống, tiếng trống chiều của thành Trường An đã bắt đầu thúc giục người dân trở về nhà.
Trong Hưng Khánh Cung, ánh nến dần sáng lên, cung kính chờ đợi ngày lễ mỗi năm một lần, cung kính chờ đợi vị quân vương độc nhất thiên cổ.
Trước hàng ngũ chờ đón Thánh giá, Lý Hanh buông thõng đôi tay đứng trước chư vương. Liếc mắt nhìn sang, Lý Lâm Phủ đứng đầu hàng quan viên, hai tay chắp sau lưng, tinh thần cương lệ, khí thế bức người.
Đột nhiên, một bóng dáng to béo chen qua giữa họ, bước lên bậc thềm trước tiên. Đó là An Lộc Sơn, nhờ được Thánh nhân hết mực ưu ái, nên có thể đi đầu đến Doanh Châu môn tiếp giá, bởi Thánh nhân muốn cùng hắn trò chuyện trên đường.
Khi An Lộc Sơn hổn hển bước lên thềm đá, lớp mỡ ở mông hắn rung lên liên hồi, khiến người khác vừa ghen tị vừa xem thường.
Lý Lâm Phủ cũng bật cười, quay đầu liếc nhìn Lý Hanh, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Một buổi tối đẹp trời, đáng lẽ nên vui vẻ, lại bị luồng sát khí này của Tác Đấu Kê làm hỏng hết.
Ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy, Trương Đinh và Tiết Bạch đã kết thúc đàm thoại, bí mật rời khỏi xe ngựa. Sau đó, một thái giám lặng lẽ băng qua đám đông, đến bên Lý Hanh, thì thầm báo cáo.
“Điện hạ, Trương lương đệ đã chuẩn bị cho Điện hạ một món quà Trung Thu, là đảng sâm phục linh địa hoàng hoàn.”
Nghe vậy, Lý Hanh khẽ gật đầu, như thể vừa nuốt trọn một viên thuốc an thần.
~~
Nội Hưng Khánh Cung, ngự giá đã khởi hành.
An Lộc Sơn không dám ngồi kiệu mà Lý Long Cơ ban cho, cố gắng bước nhanh theo sau đoàn xe, trông như một quả bóng tròn lăn, hết sức buồn cười.
“Hồ Nhi thật nặng nề, đừng để kiệu phu của Thánh nhân mệt lả.”
“Ngươi đúng là Hồ nhân có tâm thiện.”
An Lộc Sơn cười ngây ngô, tiếp tục pha trò khiến Lý Long Cơ vui vẻ, đợi đến lúc thích hợp, hắn bỗng đổi giọng: “Bệ hạ, vừa rồi Hồ Nhi nhìn thấy Bùi Khoan, chợt nhớ ra một chuyện.”
Khi đổi cách xưng hô thành “Bệ hạ”, thì đó là ngữ khí dùng để bàn chính sự.
Lý Long Cơ liền ra lệnh cho đoàn ngự giá dừng lại.
Gương mặt tròn trĩnh khôi hài của An Lộc Sơn trở nên nghiêm túc hơn, hắn bẩm: “Bệ hạ, thần đã đàn áp Hà Bắc thị tộc, đạt được nhiều kết quả tốt. Những vàng bạc châu báu hiếu kính bệ hạ chính là đoạt lấy từ trên người bọn chúng...”
Trong mắt Lý Long Cơ ánh lên một nụ cười mờ nhạt.
Hắn là thiên cổ minh quân, rất rõ những vấn đề của giang sơn mình.
Từ trước lúc Đại Đường thành lập, giữa Hà Bắc và Quan Lũng đã tồn tại sự thù địch.
Theo dân lực vật lực của Trung Nguyên phía đông Hào sơn ngày càng giàu mạnh, vào thời Nam Bắc triều, đã có khả năng đe dọa sự thống trị của Quan Lũng. Vì thế Dương Kiên phá hủy Nghiệp Thành, Dương Quảng ba lần chinh phạt Cao Câu Ly, đều ẩn chứa ý đồ làm suy yếu dân lực Hà Bắc.
Đến thời Đại Đường, Cao Tổ bình định loạn Đậu Kiến Đức ở Hà Bắc, vẫn lấy Quan Lũng làm gốc, sau đó Thái Tông và Võ Hậu lần lượt hạn chế quyền lực của các Hà Bắc thị tộc, nhưng không thể giải quyết triệt để mối đe dọa này.
Chỉ có hắn Lý Long Cơ làm được!
Hắn hạn chế nhân sĩ bản địa Hà Bắc tham gia khoa cử, tước đi tiếng nói của Hà Bắc thị tộc trên triều đình, cho dù là ngũ tính thất vọng, nếu không chịu đến Trường An định cư, thì đừng mơ tưởng cập đệ.
Hắn áp thuế nặng lên dân chúng phía đông Hào sơn, khiến bọn họ phải cung ứng hai phần ba lụa và gần một nửa lương thực cho Đại Đường, nên mới có câu “Hà bắc tô dung, sung mãn tả tàng, tài bảo sơn tích, bất khả thắng kế.”
Hắn cấm Hà Bắc tự lập phòng tuyến ứng phó người Khiết Đan và người Hề thường xuyên xâm lấn, để triều đình tới lập biên trấn, rồi mệnh các biên soái không ngừng chủ động xuất kích, làm suy yếu dân lực Hà Bắc.
Hắn trọng dụng các tướng lĩnh người Hồ không có gốc gác, giảm ảnh hưởng của Hà Bắc thị tộc với quân đội, khiến biên cảnh dần dần Hồ hóa, cuối cùng tiêu trừ mối họa từ nơi đây.
Tóm lại, một tay lấy đi, một tay phòng ngừa. An Lộc Sơn chính là cánh tay của hắn, giúp hắn giữ chặt khả năng trỗi dậy của Hà Bắc.
Vì thế, phần đông thế nhân chưa từng nghe nói An Lộc Sơn đánh thắng trận nào lớn, nhưng Lý Long Cơ luôn khen ngợi An Lộc Sơn chiến công hiển hách.
Những kẻ đó không hiểu mưu tính sâu xa của thánh minh thiên tử như hắn, còn làm thơ “niên niên chiến cốt mai hoang ngoại” chê trách hắn thích công danh hão, quả thật sai lầm, bởi hắn chính là khoáng thế minh quân, trong thời gian ngắn nhất, dùng cách dễ dàng nhất, đạt được thiên tử tập quyền.
“Thần tử trung thành nhất của trẫm đã thay trẫm giải quyết một việc lớn a.”
Lý Long Cơ cảm khái một tiếng, đưa tay ra, xoa cái bụng tròn vo của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn như một chú chó được xoa đầu, cười nói: “Bụng béo của Hồ Nhi chứa đầy lòng trung thành đối với Thánh nhân.”
“Ha ha ha ha.” Lý Long Cơ bật cười sảng khoái.
Có một Hồ nhân trung thành như vậy trấn giữ Hà Bắc, Bùi Khoan quả thực có thể trừ đi.
Mọi người luôn nghĩ Lý Lâm Phủ và An Lộc Sơn muốn đối phó Bùi Khoan, nhưng sai rồi, ngay từ đầu, người thật sự không ưa Bùi Khoan chính là Thánh nhân.
Loại bỏ Bùi Khoan, chính là cắt đứt khả năng Hà Bắc thị tộc tranh quyền đoạt thế trên triều, không chỉ làm nổi bật uy nghiêm của Thiên tử Quan Trung, mà còn thâu tóm toàn bộ Hà Bắc chi quyền vào tay Thiên tử. Cho tới nay, chẳng qua hắn đang chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi.
Thời cơ chín muồi, trừ khử Bùi Khoan, cũng chỉ là một câu nói.
~~
“Thánh nhân đến!”
“Chúng thần cung nghênh Thánh giá, chúc Thánh nhân Trung Thu an khang...”
Bóng đêm buông xuống, trăng tròn dần lên cao, đoàn ngự giá đến Cần Chính Vụ Bản Lâu.
An Lộc Sơn không dám cùng Thánh nhân bước vào, lặng lẽ vòng ra sau, ngồi ở vị trí phía sau Bùi Khoan.
Ở hàng đầu của các quan viên, Lý Lâm Phủ quay đầu liếc nhìn An Lộc Sơn, An Lộc Sơn cười hắc hắc, ra hiệu rằng một trong những chuyện cần làm hôm nay đã hoàn thành.
Vẫn còn hai chuyện nữa, một là góp thêm vài lời khi Hữu tướng công kích Đông Cung, mà chuyện thứ hai đối với hắn càng quan trọng hơn, chính là xin Dương Quý Phi nhận làm con nuôi.
Ngự yến ấy mà, vừa làm Thánh Nhân vui, vừa âm thầm mưu lợi cho mình, đều là những thứ Hồ Nhi giỏi nhất…..
Lý Long Cơ ngồi xuống, nhưng tâm trạng không cao như đêm Nguyên Tiêu. Hắn ra hiệu cho Cao Lực Sĩ gọi Lý Hanh đến.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, kính chúc phụ hoàng an khang, thiên thu vạn tuế.”
“Ngoại trừ vấn an, ngươi còn điều gì muốn nói không?”
Ánh mắt Lý Long Cơ bình thản, dường như hắn đã biết trước một số chuyện. Vì vậy, trước khi khai yến, hắn cho Lý Hanh một cơ hội nhận lỗi trước mặt mọi người, tránh để yến tiệc lên đến cao trào lại phải nghe những chuyện rắc rối này.
“Nhi thần...”
Ngay khi mở miệng, trong đầu Lý Hanh lại cân nhắc.
Nếu nhận lỗi, nghĩa là thừa nhận Bùi Miện là tai mắt Đông Cung cài vào bên cạnh Hữu tướng, nghiêm trọng hơn là, Đông Cung còn bí mật súc dưỡng một nhóm người Hồi Hột, định dùng bọn họ diệt khẩu Bùi Miện.
Hắn đã vất vả xây dựng hình ảnh hiền Thái tử trong mắt thế nhân suốt nhiều năm. Một khi nhận tội, nhân tâm sẽ mất hết, đồng thời cũng trao cho Thánh Nhân cái cớ phế truất Thái tử.
Nhưng chỉ cần hắn không thừa nhận, sự thật có thể được diễn giải theo cách khác, Bùi Miện dù là người của gian đảng nhưng lại hướng lòng về Đông Cung, còn chuyện người Hồi Hột đi diệt khẩu chỉ là kẻ khác vu khống.
Hoặc giả, Hữu tướng sẽ lấy cớ điều tra vụ án làm liên lụy đến các thần tử thân cận Đông Cung. Nhưng trong mắt thế nhân, vẫn là Thánh nhân có thành kiến, dung túng gian tướng bức hại Thái tử đáng thương.
Đây mới là nguyên nhân căn bản Lý Hanh không muốn làm theo kế sách của Lý Bí.
“Nhi thần... không có gì để nói.”
“Hảo.”
Lý Long Cơ thầm biết đứa con này đang ỷ vào đêm nay là Trung Thu, lấn hắn sẽ không nổi giận trước mặt mọi người, chẳng khác nào lợi dụng đám đông ép hắn nhượng bộ.
Nhưng Lý Long Cơ vẫn giữ vẻ điềm nhiên, khẽ cười nhạt, vỗ tay hướng về các quan, cất cao giọng: “Trăng sáng cảnh đẹp, trẫm cùng các khanh đón Trung Thu, khai yến!”
“Thánh nhân chế, cùng đón Trung Thu, khai yến!”
Quần thần vội vã hành lễ, rồi đồng loạt kính tửu.
Chỉ có Lý Hanh, không nhận được lệnh gì, cũng không dám tự động lui xuống, đành buông thõng đôi tay đứng tại chỗ, cúi thấp thấp đầu, trông vô cùng lúng túng...
~~
Trong điện, ở một vị trí hơi khuất, Tiết Bạch ngồi gần Giả Xương và Vương Chuẩn.
Vì chưa có quan thân, hắn chỉ xứng ngồi chung với những hiệp thần này.
“Tiết Bảng Thủ nhìn kỹ nhé, sắp đến màn chọi gà của chúng ta rồi.” Giả Xương tranh thủ lúc người khác không chú ý, nói nhỏ với Tiết Bạch.
“Đêm nay tiết mục đầu tiên lại là chọi gà sao?”
“Đương nhiên.” Vương Chuẩn cười ngạo nghễ, ánh mắt lộ vẻ khinh thường Tiết Bạch.
Vương Chuẩn là nhi tử của Vương Hồng, được mệnh danh là đệ nhất ác thiếu Trường An. Ngoài quyền thế của phụ thân, nguyên nhân càng trọng yếu là hắn đảm nhiệm Vệ úy thiếu khanh, thường xuyên vào cung bồi Thánh Nhân chọi gà, xem như Thần Kê Đồng đệ nhị.
Tính tình Vương Chuẩn kiêu ngạo hơn cả Hữu tướng chi tử, hắn hoàn toàn không hiểu nổi chuyện Tiết Bạch, một người vốn đã có cơ hội làm hiệp thần, lại còn muốn tham gia khoa cử. Trong mắt hắn, Tiết Đả Bài biến thành Tiết Bảng Thủ, ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.
Giả Xương và Vương Chuẩn sục sôi chiến ý, hướng ánh mắt về phía An Lộc Sơn.
“Xem chúng ta thắng tên tạp Hồ kia thế nào!”
“Ồ?” Tiết Bạch nhìn theo, không ngần ngại dùng cách xưng hô của bọn họ, nói một câu vô thưởng vô phạt: “Tạp Hồ cũng biết chọi gà sao?”
“Biết cái khỉ gì.”
Vương Chuẩn khinh bỉ nhổ nước bọt, bắt đầu thấy Tiết Bạch cũng có chút khí phách, miễn cưỡng đủ tư cách nói chuyện với mình.
“Hừ, tạp Hồ vì lấy lòng Thánh nhân, trò gì chẳng chơi.”
“Khai yến!”
Theo tiếng hô này, Giả Xương và Vương Chuẩn lập tức đi chuẩn bị.
Ánh mắt Tiết Bạch hướng đến sân đấu, trông thấy Giả Xương và Vương Chuẩn dẫn theo bọn Kê phường tiểu nhi mang đến ba con gà chiến nhỏ nhắn, nhanh nhẹn; còn An Lộc Sơn với cái bụng phệ cũng tự mình ra sân, chiêu ba tên Hồ nhân mũi cao mắt xanh bế đến gà trống Tây Vực cao lớn, oai phong.
Lý Long Cơ bật cười ha hả, ngay trước mặt các quan, hắn tuyên bố sẽ đặt cược với các phi tần.
“Trẫm áp một chiếc Ngọc Tinh oản cược gà trống Tây Vực sẽ thắng.”
Thiên tử khởi xướng đánh cược, cũng chỉ có Dương Ngọc Hoàn dám là người đầu tiên cược ngược lại, vừa cười khanh khách vừa áp một chiếc Dương Châu Thủy Tâm kính.
Các vương gia, trọng thần lúc này mới lục tục áp bảo, phần lớn là theo Thánh nhân. Tiết Bạch gan lớn, dù chỉ là kẻ bạch thân lại cũng dám góp vui, áp một ngàn quan cược Giả Xương và Vương Chuẩn thắng.
Trung thu yến không lớn bằng Nguyên Tiêu yến, số quan viên tham gia ít hơn, bầu không khí cũng thoải mái hơn.
Chẳng bao lâu sau, đấu kê bắt đầu giao chiến trong điện, mọi người vừa nhâm nhi rượu vừa thưởng thức. Hai trận đầu hòa nhau, mỗi bên thắng một trận. Đến trận thứ ba, cả hai phe đều bị khơi dậy tinh thần hiếu thắng, tiếng cổ vũ dần dần rộn ràng…. Nhìn thì có vẻ không ra thể thống gì, nhưng chính Thánh nhân lại yêu thích không khí náo nhiệt như vậy nhất.
Sau hàng chục hiệp giao đấu ác liệt, chỉ thấy gà trống Tây Vực vỗ cánh liên hồi, không ngừng lao tới, tạo nên từng cơn kình phong; Gà chiến Trường An nhanh chóng xê dịch, không ngừng né tránh hai bên. Cuối cùng, khi gà trống Tây Vực bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi, gà chiến Trường An đột nhiên lao mạnh, dùng mỏ mổ một cú dứt khoát, máu gà bắn tung tóe, thắng bại đã định.
“Hay lắm!”
Bọn Kê phường tiểu nhi reo hò vang dội.
An Lộc Sơn làm bộ mặt khổ sở, không ngừng đập đùi mình, oán trách: “Hồ Nhi vô dụng, hại Thánh nhân thua mất một chiếc Ngọc Tinh oản, Hồ Nhi sẽ nhảy một điệu Hồ Toàn vũ để chuộc lỗi.”
Màn chọi gà này quá đặc sắc, Lý Long Cơ không hề bận tâm đến thắng thua, trái lại cảm thấy sự xuất hiện của An Lộc Sơn làm không khí bữa tiệc vui vẻ hơn hẳn.
“Ha ha ha, Hồ Nhi tới nhảy đi, trẫm sẽ đích thân vì ngươi đánh Yết cổ!”
......
Lý Long Cơ từ bé đã giỏi đánh trống.
Khi bị giam cùng cha trong những năm tháng u ám, hắn và bọn huynh đệ tỷ muội đã dùng âm nhạc tiêu khiển cho qua ngày. Để học đánh trống, hắn đã làm gãy không biết bao nhiêu dùi trống, chất đầy bốn tủ gỗ, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả nhạc thánh Lý Quy Niên.
Kỹ năng đánh trống của hắn xuất sắc đến mức có thể sáng tác nhạc ngay trong giấc mơ, thậm chí có thể đội hoa tươi trên đầu mà vẫn không làm rơi khi đánh xong một khúc.
"Tùng!"
Tiếng trống vang lên.
An Lộc Sơn bắt đầu khiêu vũ.
Hắn e rằng nặng hơn 300 cân, nói khoa trương một chút là "bụng phệ quá gối", bình thường thay y phục phải có người hầu đỡ bụng hắn, nhưng khi tiếng trống của Thánh nhân vang lên, hắn lại thật sự xoay vòng.
"Trời ạ."
Vương Chuẩn vừa quay lại bên cạnh Tiết Bạch, nhìn thấy vũ kỹ của An Lộc Sơn, mắt tròn xoe, mắng nhỏ một câu.
Cả điện rộ lên tiếng kinh ngạc.
Nếu không tận mắt chứng kiến, ai có thể tưởng tượng được đống mỡ kia có thể bay?
Bụng xoay tròn, chẳng khác nào một con quay khổng lồ.
Lúc này đây, tiếng trống của Lý Long Cơ dường như hóa thành roi thần, quất vào con quay này khiến nó không ngừng xoay.
Kỹ thuật ‘yết cổ thôi hoa’ của hắn vốn đã là kỳ tích, đêm nay kết hợp cùng vũ điệu này, lại mang đến cảm giác như điểm thạch thành kim, vượt xa cả kỳ tích.
An Lộc Sơn đúng là tri kỷ của Lý Long Cơ trong lĩnh vực âm nhạc.
"Tùng tùng tùng tùng..."
Tiếng trống càng lúc càng dồn dập, An Lộc Sơn múa càng lúc càng nhanh, tiếng reo hò càng lúc càng vang, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Mồ hôi đã thấm trên trán Lý Long Cơ, nhưng ánh mắt hắn lại thêm phần hưng phấn.
Hắn không chỉ là một quân vương hoàn mỹ, mà còn là một nghệ sĩ đa tài, thế nhân đều phải ngưỡng mộ hắn qua từng nhịp trống này.
"Tùng tùng tùng tùng..."
Cuối cùng, An Lộc Sơn ngã xuống đất, như một đống thịt mỡ rơi mạnh xuống sàn.
"Ngất rồi! Hồ Nhi ngất rồi!"
"Ha ha ha ha."
Tiếng trống ngừng, Lý Long Cơ vô cùng tận hứng, ngửa mặt lên trời cười to, lắng nghe tiếng tán dương vang khắp điện.
Hắn dang rộng đôi tay, để thái giám tháo trống, lau mồ hôi, sau đó ngồi lại bàn, hỏi: "Hồ Nhi, vẫn còn choáng sao?"
An Lộc Sơn được đỡ dậy, lảo đảo bước đến trước bàn, nhưng lại bất cẩn ngã sấp xuống đất, khiến mọi người cười ồ lên.
Chỉ có Tiết Bạch vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhấp một ngụm quế hoa lộ, cảm thấy hương vị hơi chua.
Trò ngã ghế, thật ra không phải kỹ xảo hài kịch quá cao siêu.
"Ha ha, Hồ Nhi ngươi….." Lý Long Cơ cười đến mức phun cả rượu ra, chỉ vào An Lộc Sơn nói: “Ngươi ngã bái hết lần này đến lần khác, hôm nay định bái bao nhiêu lần đây?”
An Lộc Sơn lăn lộn trên đất, tạo dáng như trẻ sơ sinh, thuận thế đáp: "Bái bao nhiêu lần cũng không đủ, Hồ Nhi bái kiến Thánh nhân."
Quay đầu sang, thấy Dương Quý Phi ngồi bên cạnh, đang che miệng cười, hắn lập tức dập đầu thêm lần nữa: "Hồ Nhi bái kiến Quý Phi."
"Làm sao không bái Thái tử?"
Trong đám thái giám, không rõ ai buột miệng nói một câu, không khí vui vẻ lập tức khựng lại.
Từ đầu yến, Lý Hanh đã buông thõng tay đứng bên bàn như người hầu rót rượu, đúng lúc này đang ở ngay trước mặt An Lộc Sơn.
Không ít người thầm nghĩ, "Làm sao lại có thái giám dám ngang nhiên đứng ra bênh vực Thái tử?"
Lý Lâm Phủ thu ánh mắt lại, cúi đầu uống rượu.
An Lộc Sơn không hề chần chừ, lớn tiếng đáp: "Hồ Nhi không biết Thái tử là ai, trong lòng Hồ Nhi chỉ có Thánh nhân và Quý Phi thôi!"
Trong câu không nhắc chút gì đến Vương Trung Tự, nhưng hành động đã thể hiện rõ sự khác biệt của hắn với Vương Trung Tự.
Một người là nghĩa tử của Thánh nhân, nhận ân đức nuôi dưỡng, được giao trọng trách lớn, nhưng lại nhiều lần nghịch ý Thánh nhân, thường xuyên thân thiết với Thái tử, thậm chí giúp Thái tử chiêu mộ người Hồi Hột làm tử sĩ.
Người còn lại chỉ là một Hồ nhân ti tiện thấp kém, nhận được ân huệ của Thánh nhân, cố gắng hết sức báo đáp, chẳng quan tâm đến tương lai nếu Thái tử kế vị, cùng lắm thì sẽ theo Thánh nhân về chầu trời.
Đôi khi, để hãm hại kẻ khác, không cần nói nhiều. Nhất là khi chứng cớ đã rõ ràng, chỉ cần một sự so sánh cũng đủ làm thay đổi lòng Thánh nhân.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lý Hanh trở nên khó coi.
Thân là nhất quốc trữ quân, bị sỉ nhục như vậy, nếu không nghiêm trị An Lộc Sơn, quốc uy của Đại Đường sẽ bị tổn hại...
Thế mà, Lý Long Cơ lại cười sảng khoái.
"Ngươi đúng là một tên Hồ nhân vô lễ! Đứng dậy, còn giả vờ choáng sao? Điệu Hồ Toàn vũ của ngươi rất hay, trẫm nên thưởng gì cho ngươi đây?"
"Thánh nhân, Hồ Nhi thật sự xoay đến chóng mặt."
An Lộc Sơn vẫn không chịu đứng lên, tiếp tục làm nũng trên đất, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Quý Phi, hắn bỗng nói: "Quý Phi tựa thần tiên, Hồ Nhi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, muốn nhận Quý Phi làm mẹ."
“......”
Trong điện hoàn toàn yên lặng.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía ngự án, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, bởi An Lộc Sơn đã bốn mươi bốn tuổi, vừa béo vừa xấu, còn Dương Quý Phi chỉ hơn đôi mươi, trông trẻ trung đến mức còn nhỏ hơn cả nữ nhi của hắn.
Lý Hanh vẫn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc trước đó, khẽ liếc nhìn An Lộc Sơn, lại cả kinh thêm lần nữa.
Hắn thật sự đã quá chán ngán con lợn béo này cùng vị hôn quân đã dung túng nó.
Cơ nghiệp xã tắc mà tổ tiên để lại, đang bị biến thành một mớ hỗn độn!
Bèn quay đầu nhìn về phía Trương Đinh.
Thì thấy Trương Đinh khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn nên kiên nhẫn chờ đợi.
"Mẹ nó."
Vương Chuẩn suýt đánh rơi chén rượu, lẩm bẩm chửi nhỏ: “Đồ tạp Hồ không biết xấu hổ.”
Tiết Bạch đã đứng dậy.
Không phải vì ngạc nhiên. Trong cả Cần Chính Vụ Bản Lâu, chỉ có hắn là không hề bất ngờ với chuyện này.
Từ xa, hắn cùng Dương Ngọc Dao liếc nhìn nhau, khẽ lắc đầu…..
Cùng lúc đó, Lý Long Cơ chỉ tay vào An Lộc Sơn, vừa cười vừa mắng: “Không biết lễ nghĩa, mất hết thể thống đại thần.”
An Lộc Sơn hoảng hốt, vội cúi gập người, cặp mông béo tròn cũng lắc lư theo.
Lý Long Cơ trông như đang mắng người, nhưng thực tế hắn không hề tức giận.
Trương Cửu Linh giữ đúng thể thống đại thần, nhưng rồi sao? Hắn cũng bị lưu đày. Lý Lâm Phủ là Hữu tướng một nước, chữ chưa đọc hết, tác phong thì thiếu khí chất, thể thống đâu ra?
Minh quân không cần đại thần có thể thống, chỉ cần những kẻ biết thiên y bách thuận, thiên phương bách kế làm hắn vui.
Vì thế, mắng mỏ An Lộc Sơn xong, Lý Long Cơ vui vẻ quay sang hỏi: “Quý Phi nghĩ sao?”
Dương Ngọc Hoàn ban đầu còn ngơ ngác, nhưng lại bị phản ứng của hai quân thần này chọc cho bật cười, đang định gật đầu đồng ý thì...
"Há có chuyện dễ dàng như vậy?"
Tiếng một nữ tử vang lên, giọng nói dịu dàng mang theo tiếu ý, hóa ra là Dương Ngọc Dao.
“Nếu An sứ quân muốn làm nghĩa tử của Quý Phi, vậy chính là muốn trở thành cháu trai của huynh muội chúng ta, sao lại không hỏi qua ý kiến của chúng ta?”
An Lộc Sơn thấy hảo sự sắp thành, không ngờ lại bị phá đám, hắn quay đầu sang, nở nụ cười lấy lòng: “Tam di, nhận người cháu trai là Hồ Nhi này được không.”
“Không được đâu, ta còn muốn trẻ mãi không già, giữ lấy hoa dung nguyệt mạo.” Dương Ngọc Dao đáp: “Nếu có một cháu trai như ngươi, chẳng phải sẽ khiến ta trông già hơn sao?”
Mọi người đều phì cười, nguyên lai Dương tam di là vì sợ trông mình già mới ra mặt.
An Lộc Sơn đảo mắt, hề hề cười nói: “Không sao, Hồ Nhi nhận Quý Phi làm mẹ, cũng có thể kết làm tỷ đệ với Tam di, điều này tại Hồ tục gọi là lấy tử kế đệ, đại cát đại lợi đấy.”
“Tỷ đệ?”
Dương Ngọc Dao chợt lóe lên ý tưởng, nói: “Trùng hợp thay, ta đang định nhận một vị đệ đệ, nhưng phải là người trẻ trung tuấn tú, mới xứng đôi với ta, Hồ Nhi nhà ngươi thì miễn đi.”
An Lộc Sơn dùng ánh mắt ngây thơ nhìn về Lý Long Cơ, nói: “Tam di nhận đệ, Quý Phi nhận tử, cũng không lỡ nhau, chẳng phải chính là hai giai thoại vào dịp Trung Thu hay sao?”
“Giai thoại gì cơ? Quý Phi nhận tử, Tam di già đi!” Dương Ngọc Dao khăng khăng ngăn cản.
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Tiết Bạch.
Dương Ngọc Hoàn theo ánh mắt nàng nhìn qua, không khỏi bật cười. Sau đó nàng cũng nảy ra một ý, nói: “Trông như thể cùng ta nhận thân là một phần thưởng vậy. Nếu thế, chi bằng các ngươi so tài một phen, thế nào?”
An Lộc Sơn sững sờ, ngờ nghệch hỏi: “So tài với ai?”
Dương Ngọc Hoàn đáp: “Thánh nhân thấy sao? Có so tài mới thú vị. Nghĩa tử, nghĩa đệ của thần thiếp sao có thể nhận bừa được chứ?”
Đôi mắt nàng lại ánh lên vẻ tinh nghịch như một tiểu nữ hài, nhưng vẫn xinh đẹp mê người.
Lý Long Cơ lập tức gật đầu cười, cao giọng nói: “Thái Chân và Tam di đã nói thế, vậy thì, Tiết Bạch ngươi còn không mau tiến lên?”
__________
*đảng sâm (党参) phục linh (茯苓) địa hoàng (地黄) hoàn: 3 loại này đều có tác dụng chữa suy nhược, mất ngủ.
*hiệp thần (lộng thần): hiệp là đùa giỡn, dùng để chỉ những người đảm nhận vai trò làm trò vui, làm bạn chơi, giúp hoàng đế giải trí.
*Ngọc Tinh oản: 玉精碗.
*Dương Châu Thủy Tâm kính: 扬州水心镜.
*Yết cổ 羯鼓: Một loại trống cổ của người Hồ, hai mặt trống được căng bằng da cừu đực, phần giữa trống được thiết kế thon nhỏ, tạo sự cân bằng âm thanh, thường được dùng trong âm nhạc cung đình thời Đường.
*‘yết cổ thôi hoa’: ám chỉ một việc bình thường có thể tạo ra kết quả không tưởng giống như tiếng trống thúc giục hoa nở sớm.
*thiên y bách thuận: nghe lời.
*thiên phương bách kế: ra sức.
*Kê phường tiểu nhi: Kê phường là chỗ nuôi gà, tiểu nhi là danh xưng chỉ những người phục vụ trong hoàng cung.
Bình luận truyện